Con yêu,
Cho đến tận bây giờ, khi Con vào lớp 1 được hơn một tháng, Bố vẫn không sao quên được cái cảm giác ấy: Cảm giác hạnh phúc vì thấy con đang lớn lên? Không; Cảm giác bồi hồi hoài niệm về tuổi thơ của Bố? không; Cảm giác lo lắng vì không biết có điều gì trắc trở với con khi con vào lớp 1? không…. Hơn tất cả là niềm thương Con trào dâng trong lòng Bố khi nghe con nói lúc nửa đêm: Bố ơi Con hồi hộp quá.
Mặc dù Bố đã kể cho Con nghe những câu chuyện về tuổi thơ của Bố, Về ngày đầu tiên Bố đi học. Bó cũng trấn an con là không phải lo lắng vì học cũng không quá khó. Vậy mà… Bố quay sang ôm con vào lòng rồi vỗ về đưa Con vào giấc ngủ. Từ thời điểm đó, Bố biết rắng Bố không thể rời xa con những ngày này. Mẹ đi công tác xa viết thư về trách bố rằng Ông ngoại ốm mà Bố không về thăm! Giá mà Mẹ biết được tâm trạng của Con đêm trước ngày đi học.
Kể từ sau ngày chia tay trường mẫu giáo, Bố luôn nói với Con là Con đã lớn, vì Con đã là “sinh viên lớp 1”, Con cũng luôn hãnh diện vì điều đó. Con ngoan hơn vì …Con đã lớn rồi mà. Con liên tục hỏi bố khi nào thì Con được đến trường cấp 1, Con đếm lùi từng ngày.
Bố rất lo lắng vì khi còn ở mẫu giáo, Con thường mải chơi, thức khuya và không hôm nào chịu dậy sớm. Mỗi sáng mai thức dậy, bố thường phải bế Con sang phòng vệ sinh trong khi mắt Con còn nhắm nghiền. Chỉ đến khi “xi tè” và rửa mặt xong bằng nước mát Con mới tỉnh dần ra. Nếu cứ đà này, rồi vào lớp 1, Bố Con mình sẽ đến trường muộn mất. Nhưng Bố đã nhầm. Cũng như mối lần Con được đi chơi xa hay về quê, buổi sáng chỉ cần bố gọi khẽ, Con ơi đến giờ đi học rồi, thế là Con bật dậy. Con tự đi sang nhà vệ sinh, vì … Con đã lớn rồi mà. Con chải răng, rửa mặt và uống sữa rất nhanh. Chỉ có chải tóc là Con chưa làm được, việc này bố cũng không làm được mà phải nhờ Bà nội hoặc chị L.A. Thực ra Bố cũng đã thử vài lần, nhưng không hiểu sao, nó không được chặt lắm vì vậy dễ bị tuột ra.
Con tung tẩy chào Bà nội rõ to, còn thơm Bà nữa chứ. Rồi còn ngó sang nhà hàng xóm, nơi có em bé nhà cô H., định chào Cô, nhưng Con dậy sớm quá nên cô chưa dậy. Thật “may” cho Con, nhà tiếp theo có cô Th. và Bà đã dậy rồi, Con ngó qua cửa chào từng người một. Trên đường đi, Con lại hỏi Bố bao nhiêu là chuyện, nhưng câu hỏi làm Bố quặng thắt nhất vì thương con là: Bố ơi Bố con có phải là người nhỏ nhất lớp không? Bố hiểu rằng, con cũng đã ý thức được về tầm vóc của mình. Giải thích rằng, Bố chưa gặp các bạn nên Bố chưa biết, nhưng Bố nghĩ Con không phải là người nhỏ nhất lớp. Với lại, nhỏ hay lớn không quá quan trọng, quan trọng là Con phải ngoan và chăm học. Nhưng con phải ăn thật ngoan vào để không phải là người nhỏ nhất lớp nhé. Nói vậy rồi, nhưng lòng Bố cũng trào lên sự lo lắng, không biết điều đó có xảy ra không? Chỉ đến khi đến trường, còn chỉ cho Bố những bạn còn nhỏ hơn Con, Bố mới nhẹ lòng, và Con cũng vậy phải không Con gái bé bỏng của Bố.
Hai Bố Con đã có mặt ở trường gần như sớm nhất. Bố đến bảng tin ở công trường để tìm kiếm thông tin, đây rồi Lê Đình VM, lớp 1A6. Hai bố con rón rén đi dọc hành lang tìm lớp, gặp ai cũng thấy là xa lạ. Lớp của con ở cuối dãy hàng lang, cửa chưa mở vì giờ này vẫn sớm, mới 7giờ 15. Bố chọn bộ bàn ghế dưới chân cầu thang để balo của Con ở đó và ngồi tạm. Bố nói Con chạy ra sân chơi, nhưng không không rời Bố. Nếu ở trường mẫu giáo, con đã xin bố chạy khắp sân trường rồi. Bố biết con hồi hộp lắm, Bố ôm con vào lòng để con có được cảm giác bình an.
7h30, cửa lớp mở, vẫn chưa có nhiều bạn đến nên con là một trong những bạn vào lớp sớm nhất. Con chọn ngồi bàn đầu, vì Mẹ đã dặn thế, lại còn bàn giữa nữa, để nghe cô giảng bài cho rõ. Con loay hoay cất cái balo dưới chân bàn. Nhưng nó to và nặng, con xoay sở mãi không xong.
Tối hôm trước, con đòi cho hết sách vở mẹ mua sẵn vào balo, Bố giải thích mãi không được đành chiều theo ý con. Thực ra Bố cũng không chắc hôm nay có học bài luôn không hay chỉ tập trung thôi? Nhưng cuối cùng thì con đã đúng, Cô giáo đã dạy viết ngay từ ngày đầu tiên. Bố xin trợ giúp Con việc cất balo nhưng Con không chịu, muốn tự mình làm lấy. Mãi đến khi Con rời chỗ, Bố “tự ý” sắp xếp lại và gọi con đến xem, con thấy “ hợp lý” rồi mới chịu.
Cuối cùng thì cô giáo chủ nhiệm cũng đến, các Con được gọi hết vào trong lớp, của phòng đóng lại. những ông Bố, bà Mẹ dáo dác ngó nghiêng qua cửa sổ kiếm tìm ánh mắt của con mình. Bố cũng vậy, Bố muốn Con có được cảm giác yên tâm, vì Bố vẫn ở đang ở gần bên Con.
Bài học đầu tiên của Con là bài tập ngồi ngay ngắn và tập dơ tay phát biểu. Do cửa đóng nên Bố không nghe được tiếng Cô nói, nhưng nhìn qua cửa sổ, Bố thấy Con tập đi tập lại động tác đó. Rồi Cô giáo nói thêm gì đó trước khi các Con được đưa ra hành lang xếp hàng. Bố chạy lại ôm con, Con nói Con ở tổ 2, Con còn phát hiện ra có bạn đứng nhầm hàng, vì Con là người đứng đầu hàng tổ 2 (con ngồi bàn đầu mà). Rồi cô giáo hô: học sinh đứng: ngiêm; nhìn trước: thẳng. Bố đứng bên nhắc con đặt tay lên vai bạn đứng trước. Con xua tay dục Bố về, Con biết rồi mà, Bố về đi. Mặc dù lòng chưa muốn, nhưng Bố đành phảichia tay Con. Vả lại ở cơ quan cũng có khách đang đợi Bố, lúc này là 9g10.
Suốt cả tuần đầu tiên, Con đều là người đến lớp sớm nhất. Con đã quen dần các bạn, đã tham gia chơi trốn tìm với bạn, nhưng thỉnh thoảng vẫn quấn lấy Bố. Con ôm cổ Bố hết nói thầm lại thơm má Bố. Cho đến khi Cô giáo vào lớp Bố mới rời con để đi làm. Con đứng ở hành lang vẫy tay chờ bố đi khuất sau cổng trường mới vào lớp. Bố hiểu rằng Con rất yêu Bố và Bố cũng vậy. Bố biết rằng Bố rất cần bên Con giai đoạn này, vì vậy Bố đã hủy hết các chuyến đi công tác xa Hà nội để được đưa đón con. Bố yêu nhất là cái dáng loắt choắt của con với balo sau lưng chạy ngang qua sân trường vào lớp. Con rất thích như vậy, để khẳng định con đã lớn, còn bố thì đi sau dõi theo từng bước chân con với niềm hạnh phúc vô bờ bến.
Giờ thì con đã trở thành “sinh viên lớp 1” thực thụ rồi, Bố rất vui vì con ham học, con ngoan và “người lớn” hơn nhiều. Điều Bố lo lắng cũng không xảy ra, Bố con mình luôn là một trong những “cặp” đi học sớm nhất lớp. Bố hạnh phúc vì ngày 2 lần đưa đón con, được nghe con hỏi những điều “ngô nghê”, được nghe con kể những câu chuyện không đầu không cuối. Bố hạnh phúc nhất là đã có con trên đời, Con gái bé bỏng của Bố, Thiên thần nhỏ của Bố.
Lê Đình Đáp